Tỉnh thức, vô nhận thức và cái giá của mỗi lối sống
TỈNH THỨC – TÀI SẢN QUÝ NHẤT
Không phải là phân biệt, nhưng trong thực tế có hai dạng người đang chung sống trên mặt đất: một là đang ngủ, hai là đã tỉnh.
Bạn sẽ đặt ra câu hỏi, vậy hai trạng thái đó biểu hiện khác nhau như thế nào? Tôi sẽ giải trình dưới đây, và rồi hoàn toàn không khó để bạn nhận ra.
Những người mà chưa thức tỉnh, họ vẫn sẽ đầu độc bản thân theo nhiều cách. Họ ăn, uống, hút, ti.êm, nghe, xem… những thứ độc hại. Hệ quả là cả thân và tâm đều chất chứa đầy rác, dẫn đến bệnh tật, buồn bực, lo sợ.
Chưa thức tỉnh, con người sống và làm việc theo một quán tính nào đó. Nó có thể là do kẻ khác sắp đặt cho, hoặc chỉ đơn giản vì số đông làm mà họ cũng làm. Tâm lý lúc nào cũng sợ thiếu, luôn mang nhu cầu thi đua, cạnh tranh, thu lợi cho bản thân, họ không có khái niệm về trung thực, công chính, sáng tạo, giúp đỡ, cống hiến. Với thái độ kém và tầm nhìn thấp, họ rất dễ vấp té, thất bại.
Người chưa thức tỉnh đồng hóa nặng nề với thế giới vật chất. Họ tưởng rằng tất cả những gì mình có là thân thể này, những tài sản và các mối quan hệ vây quanh. Họ bám víu vào những thứ hữu hạn, quên mất sự thật rằng chúng ta đều là sinh mệnh vô hạn đang trải nghiệm đời sống con người.
Về đời sống tinh thần, tâm linh, người chưa thức tỉnh thường không tin vào trực cảm, trải nghiệm cá nhân, mà chỉ thích dựa vào những hệ thống niềm tin xưa cũ có sẵn do kẻ khác nói lại. Họ hầu như chỉ sử dụng trí quan sát, trí nhớ, trí suy nghĩ; chưa xài tới trí hiểu, trí thông minh, trí tuệ bên trong.
Người thức tỉnh là kẻ luôn sống với sự NHẬN BIẾT. Họ từ chối và buông bỏ hoàn toàn những gì không phục vụ cho mục đích tiến hóa tốt nhất và cao nhất. Họ nhận ra bản thân sự sống này vốn đã tràn ngập vinh quang và phúc lạc, nên không cần vất vả mưu sinh rồi dựa vào những cách tiêu khiển hời hợt như ăn nhậu, bài bạc, tụ tập tám chuyện, tiêu dùng vô độ…
Người thức tỉnh hiểu cuộc sống này là một cơ hội của những trải nghiệm để tăng trưởng nhận thức, nên không có tình huống nào mà lại không có giá trị đối với họ. Tất cả đều trở thành một DỊP, không có thứ gì gọi là VẤN ĐỀ.
Áp lực mưu sống đối với người thực sự tỉnh thức là bằng không. Họ nhìn thấy sự đủ đầy hiển thị khắp mọi nơi, như là sự sẵn có của ô-xy vậy. Và với tâm thế vô lo, vô mưu, bất cần, họ hiện hữu trọn vẹn qua từng khoảnh khắc cuộc sống. Thống nhất bộ ba sáng tạo, họ nói và làm giống như những gì họ nghĩ. Tưởng như đơn giản, nhưng công cụ này là hết sức hiệu quả, giúp biểu lộ ra những tiềm năng, tố chất tuyệt vời của mình. Mà tiềm năng, tố chất của tất cả chúng ta đều mang tầm của một Nhà Tạo Hóa.