RU TA NGẬM NGÙI - TRỊNH CÔNG SƠN - TRỊNH SƠN TRUYỀN - Gã Du Ca
RU TA NGẬM NGÙI.
Sẽ có những khoảng thời gian mỗi người trong ta thấy trở nên chai lì với mọi điều xung quanh và tự cho đó là điều tất yếu của một cuộc sống bận rộn. Khổ nỗi, đã là một con người thì phải có tất tần tật những loại cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố; thiếu nó thì ta không sống một cuộc sống đúng nghĩa được.
Vậy thì cuối cùng ta là ai
Ta đến đây để làm gì… ?
“Môi nào hãy còn thơm cho ta phơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên
Khi tình đã vội quên tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông tay rong rêu muộn màng
Thôi chờ những rạng đông.
Xin chờ những rạng đông
Đời sao yên vắng như đồng lúa gặt xong, như đồi núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm.
Có đường phố nào vui cho ta qua một ngày
có sợi tóc nào bay trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn không còn ai ta trôi trong cuộc đời
Không chờ không chờ ai.
Em về hãy về đi ta phiêu du một đời
Hương trầm hãy còn đây ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi ta ru ta ngậm ngùi
Xin ngủ dưới vòm cây..”
“Ta” đã quá yêu, quá chìm đắm trong ngơ ngẩn và ảo vọng của tình yêu, đến nỗi làm vật tế thần trơ tráo của tình yêu, những mong được một lần chạm môi, một lần tha thiết với mái tóc xanh người con gái; những mong tình yêu đừng vội đến rồi đi để mặc con tim lăn lóc không còn chỗ dựa về niềm tin.
Có biết đâu rằng càng cố gắng trải lòng chân thật thì càng đánh mất sự hồn nhiên đáng yêu của tâm hồn mình. Mất đi rồi niềm tin, “ta” mất tất cả, ngơ ngẩn lang thang tìm lại chính nình trong từng biến chuyển của cuộc sống, nhưng sao chỉ là phố xá im lìm, sao chỉ là mùa đông buốt giá, sao chỉ là những cánh đồng đã vắt kiệt sức mình cho những mùa bội thu?… “Ta” biết nơi nào để lẩn trốn, để níu kéo không để cho mảnh hồn vơ vẩn trôi dạt đi đâu?
Ta” đã lựa chọn chính bản thân mình làm cái nôi trú ngụ. Lạ kì thay! Nôi kia vốn để mẹ đưa ta trong những ngày còn chưa có khái niệm gì về cuộc sống, nôi kia sao chịu được sức nặng vật lý của một cơ thể trưởng thành và làm sao che chở được một “ta” già đến trăm tuổi vì mất niềm tin? Đơn giản bởi vì, còn biết tìm nơi để trú ngụ là còn muốn sống, còn biết chờ đến rạng đông. Quay trở về với nôi xưa là về lại với bản thể của chính mình, trần trụi nhất, nhưng vô tội.
Và ta lại về “Soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm”
Để đi đến tận cùng của khổ đau hay hoan lạc
Để nhận chân được đời sống nơi cõi tạm này đáng Yêu và Trân Quý biết nhường nào.
(St)
Ca Khúc: Ru Ta Ngậm Ngùi
Nhạc Sĩ: TRỊNH CÔNG SƠN
Trình bày: Trịnh Sơn Truyền
—————————-
Theo dõi Trịnh Sơn Truyền OFICIAL Chanel
Fb: https://www.facebook.com/sontruyen.trinh
YouTube:
https://youtube.com/c/TRINHSONTRUYENOFFICIAL
——————-
Xin mời Anh Chị và các Bạn cùng nghe.!
————————————
Gã DU CA. ----
NHẠC TRỮ TÌNH XƯA - NHẠC VÀNG COVER HAY NHẤT