Cuộc sống đơn giản tâm sẽ nhẹ nhàng hơn
Tranh: Hoạ sĩ Trần Nguyên
Sáo trúc: Nghệ sĩ Tương Nhuệ
CỐ HƯƠNG ƠI!
Có những người gần cả đời xa quê!
Khi tuổi hạc, bỗng nhớ nhà da diết
Muốn trở về để đến khi vĩnh biệt
Trên đất quê mình...thương quá là thương!
Thân thương làm sao hai tiếng quê hương
Đến tuổi Thu vàng ta càng nhận rõ
Thèm về gốc đa, chăn trâu cắt cỏ
Nhớ tuổi thơ xanh, vời vợi cánh cò!
Tuổi thơ ơi! Thời đuổi bướm, bắt chim
Tập bơi ở ao, mấy lần chết hụt
Chuồn chuồn cắn rốn mà không bơi được?
Tiếng ếch kêu vỡ vụn mảnh trăng vàng
Về quê nhà cần gì giầu với sang?
Cứ đơn giản với quần nâu ngày cũ
Đi cất vó sau mấy ngày nước lũ
Con tôm càng xanh vỏ, bỏ giỏ đầy!
Quê ta nghèo sao lòng ta vẫn say?
Vẫn tiếng Mẹ ra à ơi tuổi nhỏ
Những câu Kiều đượm hồn quê còn đó
Bóng cau nghiêng trong nắng giấc trưa nồng!
Bạn bè giờ hầu hết đã lên ông!
Tóc bạc, da mồi chăm đàn cháu nhỏ
Ta trở về cười đón từ đầu ngõ
Nhắc kỷ niệm xưa, nhớ đến nao lòng!
Bình dị vậy thôi, gợi nhớ, gợi mong!
Thèm hít thở mùi hương đồng, gió nội
Ngồi dưới gốc cây đa làng trăm tuổi
Ta nhủ thầm, thương nhớ cố hương ơi!