CHÚA GỌI CHÚNG TA VÌ NGÀI BIẾT RÕ CHÚNG TA THẾ NÀO!
Ma-thi-ơ
9:9. Người mà trước đây ai cũng ghét!
9 Đức Chúa Jêsus đã đi khỏi nơi đó rồi, thấy một người tên là Ma-thi-ơ đương ngồi tại sở thâu thuế, bèn phán cùng người rằng: Hãy theo ta. Người liền đứng dậy, mà theo Ngài.
- Ma-thi-ơ là ứng viên khó khăn nhất cho chức vụ sứ đồ. Có những thân phận dường như rất khó để theo Chúa, nhưng họ lại được chọn.
- Cách La-mã thu thuế: khoán cho người thâu thuế, vì thế những người thâu thuế tùy tiện thâu. Có quá nhiều loại thuế. Những người thâu thuế bị ghét, bị khinh như kẻ cướp, thậm chí như kẻ phản quốc. Họ lừa đảo, hối lộ, tham lam, tàn nhẫn v.v… Người ta liệt 3 hạng nầy như nhau: kẻ cướp, kẻ giết người và kẻ thâu thuế! Họ không được vào nhà hội, không được làm chứng các vụ án.
- Bên cạnh đó, dân Y-sơ-ra-ên cho rằng chỉ có Đức Chúa Trời là vua của họ và họ chỉ có bổn phận đóng thuế cho Ngài, đóng thuế cho Sê-sa là một sự bất kính với Chúa và là phạm tội. Chính vì thế công việc thâu thuế càng bị khinh tởm trong vòng dân sự.
- Việc Ma-thi-ơ được kêu gọi làm môn đồ là một sự kiện rất đặc biệt, cho thấy Ngài không chỉ biết chúng ta thế nào, mà còn biết chúng ta sẽ trở nên như thế nào!
- Chúa Cứu Thế tin vào khả năng biến đổi của một con người, nên Ngài gọi Ma-thi-ơ. Chúng ta có thể hiện tối đa khả năng biến đổi không?
- Không biết Ma-thi-ơ đã từng gặp Chúa chưa? Hay nghe ai đó nói về Chúa? Nhưng việc theo Chúa ngay lập tức cho thấy chắc chắn Ma-thi-ơ đã suy nghĩ nhiều về thân phận tội lỗi của mình và việc ông đứng dậy theo Chúa là điều mà ông đã chờ đợi. Chúng ta có trong tình trạng sẵn sàng để đáp lời kêu gọi của Chúa không? Hay khi Ngài gọi thì chúng ta hoàn toàn không có ý niệm gì?
- Chúa gọi, Ma-thi-ơ nhận lời. Ông mất gì? Công việc, lợi tức, thoải mái, tiện nghi v.v… Nhưng ông được gì? Cuộc đời, danh dự, sự bình an, hạnh phúc khi phục vụ, niềm vui được cống hiến, được làm môn đồ!
- Mỗi chúng ta hãy suy ngẫm cái được cái mất khi ta theo Chúa?
- Ma-thi-ơ từ bỏ nghề thuế, sổ sách, tiền bạc, nhưng ông không quên mang theo cây viết. Ông đã viết sách đầu tiên của Tân ước. Những gì trong khả năng ta có thể phục vụ Chúa?
Ma-thi-ơ
9:10-13. Nhu cầu thuộc linh cho ai?
10 Vả, đương khi Đức Chúa Jêsus ngồi ăn tại nhà Ma-thi-ơ, có nhiều người thâu thuế cùng kẻ xấu nết đến ngồi ăn với Ngài và môn đồ Ngài. 11 Người Pha-ri-si thấy vậy, thì nói cùng môn đồ Ngài rằng: Làm sao thầy các ngươi ngồi ăn chung với người thâu thuế và kẻ xấu nết vậy? 12 Đức Chúa Jêsus nghe điều đó, bèn phán rằng: Chẳng phải là người khỏe mạnh cần thầy thuốc đâu, song là người có bịnh. 13 Hãy đi, và học cho biết câu nầy nghĩa là gì: Ta muốn sự thương xót, nhưng chẳng muốn của lễ.
- Chúa kết bạn với những kẻ giống như Ma-thi-ơ, hạng người bị cho là tội lỗi. Người đương thời không ai hành động như Ngài!
- Khi bị kết tội, Chúa lập luận rất đơn giản: Ngài đến nơi nào cần Ngài nhất! Bác sĩ phải đến chỗ người bệnh. Bác sĩ có giá trị gì khi chỉ đi khám cho người khỏe?
- Không có nghĩa là Ngài phân biệt người xấu và người tốt, cũng không có nghĩa là có ai đó không cần đến Ngài, mà ý Chúa muốn nói những ai cảm thấy mình có tội thì cần Ngài, những kẻ có tội nhưng không cảm thấy mình có tội là những kẻ cứng lòng, họ không cần đến Ngài.
- Đó là những người:
(1) Giữ cho mình thánh khiết, mà xa lánh tội nhân! Xem người xấu như bệnh truyền nhiễm. Niềm tin như thế là niềm tin ích kỷ, niềm tin như thế cũng sẽ không cứu được chính họ!
(2) Họ chỉ trích hơn là khuyến khích. Tìm cách bươi móc lỗi lầm người khác mà không giúp cho kẻ xấu trở nên tốt. Bác sĩ tìm thấy bệnh của bệnh nhân là để chữa chứ không phải để xa lánh.
(3) Họ thực hành nhân đức nhưng không thông cảm và tha thứ. Có những người sống rất mẫu mực, nghiêm khắc và đức độ, nhưng lại vô cùng cố chấp và cay nghiệt với người lầm lỗi.
(4) Tôn giáo của họ chính thống bên ngoài nhưng không giúp đỡ ai một cách thiết thực. Chúa trích Ô-sê
6:6: Vì ta ưa sự nhân từ mà không ưa của lễ, ưa sự nhìn biết Đức Chúa Trời hơn là ưa của lễ thiêu.
Một câu nói mà Chúa Giê-su đã phác họa hình ảnh của hai hạng người: kẻ nhận biết mình có tội thì cần Chúa, kẻ tự cho mình là công chính thì không cần Chúa, họ tưởng mình được cứu, nhưng không bao giờ, con người không thể tự cứu bởi công đức của mình.